Chúng ta phần lớn đều mong cầu một cuộc sống hoàn mỹ, một cuộc đời toàn vẹn. Thế nhưng vạn sự trên đời đều không có việc nào là thập toàn thập mỹ.
Cuộc đời tựa giấc chiêm bao, ngược xuôi xuôi ngược biết nơi nao dừng. Trong cuộc sống có những chuyện khi đã nghĩ thông rồi chúng ta mới phát hiện rằng: Trên thế gian này mình chính là mình, mình đau tự thân mình biết, mình mệt tự thân mình hay. Cho dù ai đó đồng cảm với ta, thì cũng có điều gì thay đổi? Người đau cuối cùng vẫn là ta, chỉ dựa vào chính mình mới là thực tại nhất.
Trong cuộc sống có một số người mà bạn có thể kỳ vọng nhưng không thể ỷ lại. Thế nên hãy nhắc nhở bản thân luôn nỗ lực, kiên cường. Đất ở dưới chân mà nắng ở trên đầu, mỗi người đều phải dựa vào chính mình để tìm kiếm cho bản thân một lối đi riêng. Đường dẫu khó, thân dẫu mệt chúng ta vẫn phải nhẫn nại tiến về phía trước. Cũng như nước mắt tự mình lau, người an ủi ta là chính ta, không ai có thể thay thế được.
Đời người hợp tan như mây khói, cuộc sống qua đi cũng chẳng dễ dàng gì. Ngọt bùi, đắng cay, hợp tan, ly biệt, đó chính là cuộc sống. Nhân sinh tại thế, năm tháng có hạn, hãy sống cho bản thân, đừng làm cái bóng của kẻ khác để rồi trăm năm qua đi, ta lại ngậm ngùi trong nước mắt. Lấy lòng người khác không bằng tìm niềm vui cho chính mình. Có thể biến cuộc sống thống khổ thành cuộc đời thi vị gió trăng, có thể biến thế gian nghĩa mỏng tình mòn thành tình thâm nghĩa trọng, đó mới là giá trị.
Năm tháng qua đi, tuế nguyệt xoay vần, sẽ có ngày chúng ta chợt nhận ra rằng: Cuộc sống quanh ta rất nhiều chỉ là hư ảo. Công danh, tiền tài, địa vị chỉ là mây khói phù vân, hết thảy đều không thuộc về ta. Vậy nên sống một cuộc đời khỏe mạnh, tự chăm sóc bản thân, yêu quý chính mình, trân trọng chính mình, buông bỏ dục vọng truy cầu, đó mới là thực tại.
Vạn sự trên đời đến và đi đều bởi duyên phận. Thế nên chuyện hôm qua hãy cho là dĩ vãng, thứ không thuộc về mình hãy cứ để trôi đi. Ví như khi một ai đó rời xa bạn thì cũng đừng quá bi ai buồn khổ, trên thế gian này dẫu là cha mẹ, vợ chồng, hay con cái cũng chẳng thể cùng ta đi tới cuối con đường.
Chúng ta phần lớn đều mong cầu một cuộc sống hoàn mỹ, một cuộc đời toàn vẹn, thế nhưng vạn sự trên đời đều không có việc nào là thập toàn thập mỹ. Mặt trời lên cao rồi lại lặn, trăng vừa tròn rồi lại khuyết ngay thôi. Thế nên có khiếm khuyết mới là vĩnh cửu, không hoàn hảo mới gọi kiếp nhân sinh.
Đôi khi cuộc sống cũng chính là như vậy: Hoa chỉ đẹp khi còn chưa nở, trăng chưa tròn mới khiến người thi sĩ ước ao…